Home Mr Old Man Articles Nàng Helen Nguyen

Nàng Helen Nguyen

28 min read
0
0
341
Thời xưa từng thử sức với văn chương nhưng không thành

Tôi mở hộp thư và thấy một mail lạ. Nghĩ đó là thư rác nên định xoá đi. Nhưng chính cái tên có vẻ nửa Mỹ nửa Việt khiến tôi dừng lại. Thì ra đó là mail của một người đàn bà tên là Helen Nguyen – một cái tên lạ hoắc đối với tôi. Nguyên văn mail của Helen Nguyen như sau:

Anh An !

Chac anh se ngac nhien lam khi nhan duoc thu cua toi. Toi la Helen Nguyen, cung chinh la con nho Huong ngay xua o xom Moi. Nha toi chi cach nha anh may can. Anh van thuong sang nha toi choi. Toi de y va thich anh tu do nhung tiec rang chien tranh loan lac da khong cho toi co co hoi duoc “lam ban” cung anh song toi van khong the quen duoc anh du da nhieu lan thu yeu nguoi khac. Bao nhieu nam nay toi van tim moi cach de hoi tham tin tuc cua anh nhung khong duoc do anh khong con song o xom Moi nua. Rat may mot nguoi quen moi sang My da tinh co cho toi biet tin ve anh va ca email cua anh. Toi biet anh van con doc than. Dem qua toi da thuc suot dem de suy nghi mot cach nghiem tuc va di den quyet dinh rang anh va toi phai thuoc ve nhau. Toi da cho doi dieu nay hon ba muoi nam nay va khong muon cho doi them mot ngay nao nua. Nhan duoc thu nay neu anh dong y thi mail ngay cho toi. Toi se thu xep ve Vietnam ngay. Sau dam cuoi toi co the bao lanh anh qua My song cung toi hoac chung ta co the den mot noi nao do tuy anh lua chon. Toi dang song mot cuoc song co don va nham chan mac du toi co moi thu cua mot nguoi dan ba giau co. Mong som nhan duoc hoi am cua anh. Helen Nguyen.”

Một lời đề nghị quá lố bịch không thể tin được. Tôi nghĩ đến những trò đùa hiện đại trên internet và cho rằng ai đó biết rõ về tôi và đang đùa tôi – một gã độc thân lừng khà lừng khừng “bao nhiêu năm rồi còn mãi ra đi” như bạn bè tôiu vẫn thường đùa dai như thế.

Im lặng là vàng. Tôi quyết định không trả lời dù là lời từ chối và xoá ngay bức thư tào lao này đến hai lần để nó không còn được lưu trên máy nữa.

Một tuần sau, Helen Nguyen lại mail tiếp hỏi xem tôi đã suy nghĩ kỹ lời đề nghị chân thành của cô hay chưa và giục tôi trả lời. Thư này Helen viết rất dài, kể rất nhiều chuyện ngày xưa, nào là ngày xưa gia đình cô sống bằng nghề gì, nào là ngày xưa cô để ý tôi như thế nào, nào là ngày xưa và ngày xưa … Helen Nguyên gợi lại quá nhiều chuyện ngày xưa đến nỗi tôi bắt đầu tin rằng tôi và cô ấy ngày xưa có biết nhau. Theo dòng suy nghĩ, tôi lần giở lại những ký ức lộn xộn của mình, chắp nối những đoạn rời rạc lại và cuối cùng tôi đã giải mã ra người đàn bà bí ẩn này là ai.

Hơn ba mươi năm về trước, hồi ấy tôi còn trẻ con chừng mười mấy tuổi. Dây mơ rễ má bắt đầu từ ngày gia đình cô ấy dọn đến xóm Mới của tôi. Hôm mới đến cha cô nhờ tôi khênh hộ đồ đạc vào nhà. Ông chỉ vào cô bé trạc tuổi tôi nói đùa: “Này chàng thanh niên, giúp một tay khênh mấy thứ này vào nhà rồi qua sẽ gả con gái cho”. Ông ta liếc nhìn cô bé, mắt hấp hay đầy ý nhị. Không biết lúc đó cô có cảm giác như thế nào chứ riêng tôi thì quá bối rối đến nỗi đánh rôi cả chiếc ghế. Kể từ đó tôi ghim câu nói của cha cô trong đầu, coi như đó là một lời hứa nghiêm chỉnh của người lớn.

Nhà cô bé sống bằng nghề bán thuốc xắt Cẩm Lệ. Từ nhà tôi đến nhà cô phải qua một bãi đất hoang mọc đầy cỏ dại. Tôi vốn nhát gan, sợ ma nhưng kể từ ngày đó tôi bỗng trở nên bạo dạn đến nỗi ba tôi phải ngạc nhiên. Tối nào tôi cũng hỏi thử ba tôi có muốn mua thuốc xắt không. Thường thì ông gật đầu và đưa cho tôi mấy đồng tiền lẻ. Chỉ chờ có thế, tôi chạy ù đến nhà cô để mua thuốc và nấn ná chờ thấy mặt cô một chút rồi mới quay về. Bữa nào không thấy là tôi lòng cứ bức ra bức rức.

Cha cô thỉnh thoảng vẫn đùa với tôi: “Thằng này khá. Có thích con gái của qua không để qua gả cho ?”. Những lúc như thế tôi chỉ cười bẽn lẽn nhưng ngầm nuôi mộng một ngày lời hứa của ông sẽ trở thành sự thật.

Thế nhưng lời hứa đó đã không bao giờ có cơ hội để biến thành hiện thực như tôi mong đợi. Những ngày tháng Ba năm đó cuộc chiến đã làm thay đổi tất cả. Tin “Việt Cộng” giải phóng nhiều tỉnh, thành dội về cùng những đoàn người chạy tản cư ào ạt đã khiến nhiều gia đình ở xóm Mới xôn xao người đi kẻ ở. Hầu hết những gia đình có thân nhân phục vụ cho chế độ Việt Nam Cộng hoà đều quyết định đi khỏi thành phố. Gia đình cô cũng nằm trong số đó.

Tôi còn nhớ tâm trạng tôi lúc đó, mặc dù không đến nỗi ốm tương tư như thường thấy trong các tuồng cải lương tâm lý xã hội, nhưng quả thực tôi cảm thấy hụt hẫng khi biết gia đình cô dọn đi khỏi xóm Mới. Lại một lần nữa tôi lại giúp khênh hộ đồ đạc của gia đình cô lên xe nhưng không vui như ngày gia đình cô dọn đến. Tôi tiếc rằng từ ngày gia đình cô đến xóm Mới cho đến khi dọn đi là hơn ba năm, nhưng tôi chưa bao giờ đủ can đảm đủ can đảm để bắt chuyện với cô dù chỉ một câu chào hỏi.

Tôi không ngờ ngày đó cô bé cũng có cảm tình với tôi và đã hơn ba mươi năm trôi qua rồi mà cô vẫn nhớ đến tôi và dành cho tôi một tình cảm đặc biệt. Bây giờ tôi chỉ cần nói đồng ý thì cuộc đời tôi sẽ thay đổi. Tôi sẽ đi Mỹ, nơi mà khối người nằm mơ cũng không thấy.

Tôi lần mở từng tấm ảnh Helen Nguyen mail cho tôi, ngắm đi ngắm lại cố tìm những nét hao hao của cô bé ngày xưa nhưng không tài nào nhận ra. Tôi thầm nghĩ thời gian thật khủng khiếp đã làm thay đổi mọi thứ. Nhưng dù thế nào đi nữa tôi vẫn phải thừa nhận Helen Nguyen là một người đàn bà đẹp.

Tôi thấy lòng mình đã xiêu xiêu với chín phần đồng ý, do dự chỉ còn lại một phần, nhưng vẫn cẩn trọng mail trả lời Helen rằng thời gian trôi đi quá nhanh và con người cũng có nhiều thay đổi, có thể tôi không còn duy trì được những điểm mà ngày xưa gây ấn tượng đối với cô ấy, có thể cô sẽ thất vọng về tôi. Tôi đề nghị Helen hãy về Việt Nam để tìm hiểu thêm về tôi trước khi quyết định lấy tôi. Sau cuộc gặp, nếu cô ấy thấy rằng có thể chung sống với tôi thì việc đồng ý cũng không phải là quá muộn. Helen mail lại cho tôi nói rằng ý kiến cuẩ tôi thật “great” và cô ấy đồng ý bay về Việt Nam vào ngày … giờ…

Ngày quan trọng đó cũng đã đến. Tôi hồi hộp ra sân bay đón Helen với lẳng hoa hồng lớn mà lần đầu tiên tôi có dịp dành tặng cho một người đặc biệt. Chúng tôi sớm nhận ra nhau từ xa vì chúng tôi đã kịp quy ước với nhau về màu sắc trang phục sẽ mặc hôm đó. Helen mặc chiếc váy áo màu xanh thiên thanh, còn tôi thì veston màu đen. Helen chạy ào đến và ôm chầm lấy tôi theo một phong cách rất Tây thường thấy trên phim. Helen quá xúc động, nước mắt hai hàng đầm đìa. Còn tôi thấy ngượng nghịu hơn là xúc động, có lẽ vì đây là lần đầu tiên trong đời tôi nhận ra cảm giác mát dịu của da thịt đàn bà. Giây phút trùng phùng ngập tràn cảm xúc như trong tiểu thuyết đó cũng trôi qua nhường chỗ cho sự ngỡ ngàng. Bằng linh cảm nhiều hơn trực giác, tôi nhận ra Helen không phải là cô bé con ông bán thuốc xắt Cẩm Lệ ở xóm Mới mà tôi từng mơ tưởng hơn ba mươi năm về trước, còn Helen Nguyen sau những phút dạt dào cảm xúc dường như cũng kịp nhận ra sự nhầm lẫn của mình.

Helen Nguyen và tôi trở thành bạn bè và vẫn thường xuyên mail cho nhau. Tôi vẫn tự hỏi tại sao trên đời này có một sự trùng lặp kỳ lạ đến thế. Helen có cái tên Việt giống với tên cô bé ngày xưa của tôi, còn tên tôi thì trùng với tên anh chàng ngày xưa của cô ấy, chúng tôi đã từng sống ở xóm Mới và cũng có một “thiên tình sử” na ná nhau.

Hôm qua tôi lại nhận được mail của Helen. Helen cho biết rằng cô ấy đã tìm ra manh mối về anh chàng ngày xưa của cô ấy, nhưng cô rất buồn vì anh chàng ấy đã có gia đình và đang sống rất hạnh phúc với vợ và ba đứa con. Tôi không biết mình nên vui hay buồn khi nghe tin này, chỉ có một điều là tôi và cô ấy cũng đã có một kỷ niệm để nhớ trong đời.

Nguyễn Hữu Đức (01/2005)

—-

  • Thời xưa từng có ý định thử sức với văn chương nhưng không thành. Hôm nay sắp xếp tủ sách tình cờ gặp lại truyện ngày này nên post lên blog để lưu giữ kỷ niệm.

Check Also

WHEN A BILL OF LADING MUST INDICATE ACTUAL PORT OF DISCHARGE

QUESTION Dear Sir, My letter of credit (LC) specifies the Port of Discharge as “BAHRAIN IN…